Trong suốt bốn năm sự nghiệp của mình, tôi vẫn luôn cảm thấy lúng túng thế nào ấy mỗi khi có người gọi tôi là Giáo sư. Tại sao ư? Bởi vì tôi chưa từng tưởng tượng ra việc tôi lại ở đây. Tôi cũng không phải là giáo sư đại học của bạn. Tôi đã không dùng nhiều năm trong quá trình theo đuổi không ngừng nghỉ vị trí của mình. Ngược lại, thực tế là tôi tự xem mình là một người có duyên với giáo dục.
Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng cũng giống như rất nhiều thanh niên, đàn ông da màu trong những năm 90 và cả bây giờ, tôi đã lớn lên với những quan niệm sai lầm rằng chỉ có chơi thể thao chuyên nghiệp mới là cách duy nhất để “thành công”. Vì vậy, ngay khi bước chân vào trường Đại học Rutgers bằng tấm vé học bổng toàn phần để chơi cho đội bóng Division 1, tôi đã chuẩn bị sẵn cho mình đồng phục để tham gia đội tuyển bóng bầu dục Quốc gia.
Tôi rất tiếc phải nói rằng tôi đã không chọn con đường học tập bài bản. Thay vào đó, tôi đã chọn học một loạt các khóa học một cách sai lầm, mà không biết rằng điều này đang làm tê liệt tinh thần bản thân mình. Tôi đã không đọc cuốn sách đầu tiên của mình ở trường đại học, từ trang bìa trước cho tới bìa sau, mãi cho tới năm cuối cấp. Đó là lúc mà tôi nhận ra cơ hội để trở thành một vận động viên chuyên nghiệp là mỏng manh đến không thể mỏng manh hơn.
Buộc phải làm một cái gì đó khác đi, tôi bắt đầu thời kỳ phục hưng bản thân ngắn hạn. Và giống như Audre Lorde đã khẳng định chắc chắn “nếu tôi không tự xác định bản thân cho chính mình, thì tôi sẽ bị ăn sống và phát ra những tiếng lạo xạo trong tưởng tượng của người khác về mình.” Vấn đề là, tôi không biết tôi là ai khi không có thể thao. Tôi giỏi cái gì? Tôi muốn trở thành ai hoặc là cái gì? Làm thế nào để tôi đạt được điều đó?
Bởi vì tôi không biết mình phải làm gì, cho nên tuổi 20 của tôi trở thành một bức tranh trống rỗng để thử những màu sắc khác nhau của cuộc sống. Tôi tham gia vào một chương trình học thạc sĩ, bán máy photocopy từ cửa nhà này đến cửa nhà khác ở Los Angeles, làm người gác cửa cho lễ trao giải BET Awards After Party hai lần, hoạt động chính trị, diễn một vai trong đoạn video ca nhạc mà sau này nó đã bị cắt đi, lấy LSAT (điểm vào trường Luật), đã thử xây dựng mô hình (nhưng không thành công), thực tập trong Quốc Hội, đánh giá cuộc thi sắc đẹp, thi vào ngành cảnh sát LAPD và đạt 98%, tham gia cuộc thi dành cho thợ cắt tóc khu vực, và cuối cùng, đậu vào chương trình tiến sĩ. Không cần phải nói, những năm qua đã được trải đều cho hầu như là tất cả các lĩnh vực.
Nhưng có lẽ bạn vẫn đang thắc mắc, tại sao tôi lại trở thành một giáo sư? Mong muốn của tôi là nhảy vào bất cứ thứ gì và mọi thứ sẽ trở nên bình lặng trở lại một cách tự nhiên theo thời gian, và tôi phát hiện ra cuộc sống của một nghiên cứu sinh bậc tiến sĩ không có nhiều những điều từ bên ngoài, mà chỉ toàn đọc và viết. Lúc tôi bắt đầu viết luận án về nền giáo dục khai thác các vận động viên sinh viên, tôi đã quyết tâm trở thành một giám đốc thể thao và ngăn chặn việc khai thác các vận động viên sinh viên da màu, giống như những gì tôi đã trải qua.
Tuy nhiên, cố vấn luận án của tôi khuyên rằng tôi nên thử giảng dạy, bắt đầu với vai trò giảng viên khách mời. Tôi đã cực kỳ căng thẳng. Vâng, chính xác là tôi đã rất căng thẳng, nhưng tôi đã vượt qua được. Sau đó, tôi đã tiếp tục thử giảng dạy tại các học viện khác. Tôi đã nhận được lời mời phỏng vấn cho vị trí trợ lý giáo sư toàn thời gian tại một trường cao đẳng nghệ thuật bên ngoài Boston trước cả khi tôi kịp nhận ra điều đó.
Cũng đã được 4 năm kể từ khi tôi bắt đầu giảng dạy, và tôi thích nó. Tôi yêu công việc này tới mức tôi nghĩ rằng mình nên gắn bó lâu với nó và bỏ lại phía sau những chuỗi ngày làm nhân viên bán hàng, người gác cửa, người mẫu, diễn viên MV, đánh giá cuộc thi sắc đẹp, làm thợ cắt tóc.
Tôi hi vọng rằng, câu chuyện của tôi sẽ như lời nhắc nhở đối với những người đang cảm thấy không chắc chắn về con đường của họ, bằng 3 điều dưới đây:
1. Nắm lấy con đường ít người đi qua
Tuy rằng có những con đường sự nghiệp được vẽ sẵn cho bạn, nhưng đừng quên rằng luôn luôn có nhiều hơn một con đường. Con đường của chúng ta chỉ là CỦA CHÚNG TA mà thôi.Chúng là bản tổng hợp của những thử nghiệm và lỗi lầm, lời khuyên tốt và chưa tốt, cuộc gặp mặt những người thú vị, những hi vọng không gì lay chuyển, những thực tế phũ phàng, và nếu may mắn, sẽ bao gồm cả sự thú vị. Đừng bao giờ so sánh con đường bạn đang đi, với người khác, bởi vì nếu đào sâu qua khỏi bề mặt của sự việc, bạn sẽ nhận ra rằng không thể có hai con đường giống y hệt nhau.
2. Đặt cược vào chính bạn
Khái niệm thành công mang tính chất chủ quan, vì vậy không có lí do gì để người khác định nghĩa nó thay bạn. Để tìm thấy bản ngã và sự thành công, bạn phải luôn đặt mình vào vị thế tự khám phá. Nói cách khác, đừng vì sợ hãi mà không thử điều mới.
Khi tôi được mời nhập học tiến sĩ, tôi có hai sự lựa chọn: một là ở lại vùng an toàn với công việc được trả lương 65,000 đô/năm, hoặc từ bỏ nó và đánh cược vào tương lai. Nhiều người, kể cả gia đình tôi, đã nói với tôi rằng, tôi đã đặt cược một ván bài quá nhiều tính rủi ro, nhưng tôi không thể, và sẽ không nghe họ. Tôi đã lấy ví dụ từ William Ernest Henley và quyết định rằng tôi là chủ nhân của số phận mình và là người lãnh đạo tâm hồn tôi.
3. Thiết lập một hội đồng tư vấn
Ở độ tuối cuối 20 của tôi, tôi nhận ra rằng tôi đã được chơi những trò chơi của cuộc sống mà không hề có cố vấn hay huấn luyện viên đáng tin cậy ở bên cạnh. Tôi đã hành động theo ảo tưởng sai lầm rằng tôi có thể tìm hiểu được mọi thứ về bản thân mình. Chắc chắn tôi đã có thể làm được, nhưng tôi muốn làm tốt hơn thế nữa.
Đó là khi người anh em của tôi nói với tôi rằng, cũng giống như các công ty có hội đồng cố vấn, các cá nhân cũng nên như vậy. Hội đồng tư vấn sẽ cho bạn lời khuyên, thẩm định, điều hướng, lắng nghe và hỗ trợ sự phát triển của một công ty. Nếu Fortune 500 công ty sẵn sàng để tìm kiếm lời khuyên khôn ngoan, có lẽ chúng ta nên xem xét việc làm tương tự. Giống như họ nói, không có khoảng thời gian nào như hiện tại để tạo ra tương lai cho bạn đâu.
Câu chuyện bản gốc được đăng tải trên trang The Well